“Ngàn năm hồ dễ mấy
ai quên.” Yêu thương là thế, ngọt ngào và chân thành, chỉ có điều có những sự
muộn màng làm ta đau…
Thời gian là giá trị
không thể so sánh bởi chẳng thể có lại những khoảng khắc ấy, cho dù có luyến tiếc,
có mong tìm lại một bóng mát ven đường, thì cũng phải hiểu rằng, đoạn đường ta
đã đi qua không bao giờ quay lại, chẳng thể có được nhịp piano thanh khiết
trong không gian thư thái của một quán café ngày cuối tuần… sẽ không còn nụ cười
trong trẻo trong gió trên đường ngược xuôi xe chạy còn ngoái cổ lại để cho một
cái nhìn, cho một cái ôm siết chặt cùng một nụ hôn vội vã mà xao động cả con đường….
Yêu thương vẫn mãi
lung linh tiếng cười trong em.
Khi anh quay lưng, em biết những buổi chiều đan tay nhau cũng không níu
được anh quay lại, anh xa em, để lại khoảng trống không gì có thể khỏa lấp, “một
ngày nào đó, ta có thôi hết yêu người?” - câu hát - một dấu chấm cho sự hụt hẫng.
Ông trời cho ta gặp nhau nhưng không cho ta cái “duyên”
để giữ nhau lại. Chỉ cho ta may mắn được giữ cho mình những kỷ niệm đẹp ngọt
ngào mà trên thế gian không phải ai cũng may mắn tìm được và cũng không phải ai
cũng từng có diễm phúc trải qua, ta đã cùng nhấm nháp giọt ngọt ngào, giọt buồn,
và cả giọt cay đắng.
Người ta nói, ý nghĩa của cuộc sống không phải là về được
đến đích với những thứ chúng ta muốn và đã cầm được trên tay. Ý nghĩa đích thực
chính là trải nghiệm trên hành trình đó…
Có
lẽ vì thế con đường cứ dài mãi, dài mãi... em cứ đuổi theo bóng người trên những hành trình của mình.
Xin
hãy cho em một khoảng lặng của riêng mình, anh nhé!
Chẳng có nỗi buồn nào gống nỗi buồn phải chia tay nhưng TT chẳng thể nào khuyên bạn nên nư thế nào. Chúc may mắn!
ReplyDeleteChia sẻ của thanhthuoczvolen đã là một khích lệ lớn cho HM rồi. Cảm ơn thanhthuoczvolen, cái tên của bạn nhắc mình nhớ đến thanhthuocstrepsils cho cả một mùa đông giá rét.
DeleteP/s: Dù ở đâu, giữa cuộc sống muôn vàn bề bộn này, vẫn luôn có những ngôi sao thật sáng, dù chỉ lướt qua rất nhanh giữa màn trời đêm thăm thẳm nhưng cũng đủ gieo vào lòng người những điều ước thật may mắn. Như Vi đã nói với Nàng Hoa Mua blog: "Khi một người đánh rơi một vì sao may mắn thì nhất định sẽ có một người khác nhặt được. Đó là vòng quay của những yêu thương..." (P/S của nàng Vi dành cho mình)
ReplyDeleteMong cho HM vượt qua được những đổ vỡ để bắt đầu một chu kỳ yêu thương mới...
ReplyDeleteSang Giáo, là thấy bình yên.
DeleteVừa lắng nghe "Dường như ai đi ngang cửa..." bên nhà Giáo. Lòng rưng rưng Giáo ạ. Giáo dắt tay HM chạy ra ngoài xem " đời xôn xao tiếng cười" nhé!
Em không nghĩ em ngây ngô đến thế
ReplyDeleteCứ mặc lòng ôm mãi kỷ niệm xưa
Bao thời gian với nắng gió cùng mưa
Vẫn ôm mãi vòng tay nụ hôn trong vồi vội
.
Rồi chẳng quên để tâm lòng cứ đợi
Vết thời gian đọng ký ức năm xưa
Mặc rêu xanh cùng ngọn cỏ gió đùa
''Ngàn năm hồ dẫu mấy ai quên '' nhỉ
.
Vẫn cứ ôm dẫu tim yêu quạnh quẽ
Yêu thật lòng mà tim trong chơi vơi
Biết bao giờ xưa cũ ấy xa rời
Để em với bình yên miền hoa hạ -
Trần Minh Lê có tài làm thơ, HM chẳng có tài để họa... chán HM quá đi!!!!
DeleteHM thích hai câu này anh Lê ạ:
........
Vẫn cứ ôm dẫu tim yêu quạnh quẽ
Yêu thật lòng mà tim trong chơi vơi
Vi từng đọc tựa đề một câu truyện : "Giá đâu đó có người đợi tôi". Nghe miên man đắng lòng lắm nàng ạ. Thì hãy cứ tin đi, tin là ở đâu đó có người đợi mình, chỉ là mình chưa đi đến hết chiều dài đoạn đường đó thôi. Không dễ quên đâu, bởi chỉ một chút xao động thoảng qua của cuộc sống thôi cũng đủ làm tim nàng nhói lên. Vi hiểu chứ, bởi cảm giác đó Vi đã trải qua. Nàng này, cuộc sống vẫn cứ trôi, Vi mong nhiều bình yên đến cho nàng. Ngôi sao may mắn nàng đánh rơi thì sẽ có người khác nhặt được, yêu thương là sự tiếp nối. Và Vi tin sẽ có một ngôi sao may mắn khác dành cho nàng, bởi trái tim hiền của nàng xứng đáng đc nhận nhiều hơn thế...
ReplyDeleteNàng lúc nào cũng dịu dàng và "bênh" ta như thế. Cảm ơn nàng, cảm ơn sự đồng cảm từ những con chữ đã từ rất lâu... yêu thương mong manh lắm nàng ạ, bình thủy tinh dễ vỡ... ta đành gom những mảnh vỡ làm "báu vật cho riêng mình...
DeleteLỡ tay, vì sao sáng ấy rơi mất rồi..
"Lâu ngày không thấy đóa hoa mua
ReplyDeleteRừng hoang lắng đọng bóng giao mùa
Ngàn năm lạnh lẽo đường xa mãi
Hãy ghé quán ai, sưởi ấm nhà"
LB sang thăm Chị Hoa Mua, ngày mới ngọt ngào nghen.
Cảm ơn lời bình của Lá Bàng làm ngôi nhà nhỏ của HM ấm lên ạ.
DeleteCứ về đến blog là lại muốn lãng mạn Hoa Mua ạ!
ReplyDeleteNhưng lại không biết bắt đầu như thế nào.
Nhưng rất đồng cảm với bạn ở chỗ "ta may mắn được giữ cho mình những kỷ niệm đẹp ngọt ngào mà trên thế gian không phải ai cũng may mắn tìm được và cũng không phải ai cũng từng có diễm phúc trải qua, ta đã cùng nhấm nháp giọt ngọt ngào, giọt buồn, và cả giọt cay đắng."
Tớ cũng có chung cảm xúc với bạn, dù có trải qua bao thời gian, bao buồn tủi, cay đắng, chỉ cần một "cú huých" thì lại quay về vạch xuất phát, như chưa từng biết giận hờn, chưa từng biết từ bỏ.
Ừ,về với Blog là về với tự tình của nội tâm được dấu kín trong một góc khuất.. một khao khát thả giấc mơ bay xa.. đôi khi ta bị cuốn trôi bởi những xô bồ của cuộc sống, chợt giật mình, góc lãng mạn của ta đâu.
DeleteMình cũng ước "cú huých" ấy đến với mình, Tím ạ.
Lâu lắm rồi...hôm nay mới tìm lại được CHỊ HOA MUA...
ReplyDelete"Hoa Mua em một đời bình dị
DeleteTím nhẹ nhàng nghiêng cả một chiều mơ
Hoa Mua ấy chưa bao giờ khoe sắc
Cứ nhẹ nhàng trong mỗi giấc mơ nghiêng..."
Bà Lão Vui Tính Của Bọn Nhóc đã tặng HM em những vần thơ ấy. HM em vẫn lặng lẽ ở đây chờ chị ghé chơi.
Sao Tím và mua cứ nói về lỡ tay thế ,ai chẳng có lần,nhỉ ,nhỉ
ReplyDeleteLỡ tay... ai chả có lần... Cảm ơn sự động viên của LLT, thấy có đồng minh rồi...
DeleteChỉ có điều, có những sự lỡ tay... mà người kia không thể hiểu vì sao, hoặc cố tình cứ đổ lỗi cho mình...
Đôi khi, chìm trong những khúc nhạc buồn ru cho nỗi buồn của mình ngủ ngon..
Sáng nay, em lại nhớ, nhưng tự nhủ lòng mình không để nỗi nhớ "vượt biên" nữa. Ôm nỗi nhớ và thủ thỉ với nó hứa với nó không thể làm kinh động tới người khi người cũng đang gồng mình lên để tạo một lá chắn. Ừ, cứ vậy đi, nỗi nhớ này thuộc về riêng em, có liên quan gì tới người đâu.
ReplyDeleteTự kỉ đây mà.
Delete