Friday, October 25, 2019

Hoang hoải

Mình ghét mùa đông, ghét cái lạnh luồn lách vào cơ thể, đâm chích vào da thịt tớ, làm da thịt tớ tê tái, mặt mũi tớ xám ngoét, chân tay tớ run rẩy, tớ không còn năng lượng để bước ra ngoài nữa

Thu mênh mang

Sáng, thu mát dịu, làn gió non mơn man nhè nhẹ mang một cảm giác thật yên bình và trong lành, thu tháng 10 lấp tràn mọi cái oi nồng tháng cũ, phải là người miền Bắc đích thực đã từng đi xa trong cái ngày này mới nhận thấy sáng Thu nơi mình trong trẻo và dịu ngọt biết bao nhiêu.
Càng yêu hơn cái hao gầy của mùa thu sắp cạn, tự nhiên muốn thả hết mọi muộn phiền theo gió, dốc cạn lòng yêu hết mùa thu.

Tuesday, November 5, 2013

“Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên”

Em chưa bao giờ tự hắt hủi mình sao mà khờ dại tới vậy, những gì đã qua em vẫn khư khư ôm giữ và chỉ cần một chút tác động mọi thứ lại trở về với vết thời gian, một giọt nhạc thánh thót em lại nhớ “Cry on my shoulder”,“Take me to your heart” hay “Enternal flame”, một cơn gió se lạnh, một vô tình trở về trong đêm ngoài phố em lại thấy bóng “quê mùa” của bánh xe quay đều lịch sự và nhẹ nhàng luôn chạy phía ngoài che chắn bước em đi.

“Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên.” Yêu thương là thế, ngọt ngào và chân thành, chỉ có điều có những sự muộn màng làm ta đau…

Thời gian là giá trị không thể so sánh bởi chẳng thể có lại những khoảng khắc ấy, cho dù có luyến tiếc, có mong tìm lại một bóng mát ven đường, thì cũng phải hiểu rằng, đoạn đường ta đã đi qua không bao giờ quay lại, chẳng thể có được nhịp piano thanh khiết trong không gian thư thái của một quán café ngày cuối tuần… sẽ không còn nụ cười trong trẻo trong gió trên đường ngược xuôi xe chạy còn ngoái cổ lại để cho một cái nhìn, cho một cái ôm siết chặt cùng một nụ hôn vội vã mà xao động cả con đường….

Yêu thương vẫn mãi lung linh tiếng cười trong em.

Khi anh quay lưng, em biết những buổi chiều đan tay nhau cũng không níu được anh quay lại, anh xa em, để lại khoảng trống không gì có thể khỏa lấp, “một ngày nào đó, ta có thôi hết yêu người?”  - câu hát - một dấu chấm cho sự hụt hẫng.
Ông trời cho ta gặp nhau nhưng không cho ta cái “duyên” để giữ nhau lại. Chỉ cho ta may mắn được giữ cho mình những kỷ niệm đẹp ngọt ngào mà trên thế gian không phải ai cũng may mắn tìm được và cũng không phải ai cũng từng có diễm phúc trải qua, ta đã cùng nhấm nháp giọt ngọt ngào, giọt buồn, và cả giọt cay đắng.

Người ta nói, ý nghĩa của cuộc sống không phải là về được đến đích với những thứ chúng ta muốn và đã cầm được trên tay. Ý nghĩa đích thực chính là trải nghiệm trên hành trình đó…
Có lẽ vì thế con đường cứ dài mãi, dài mãi...  em cứ đuổi theo bóng người trên những hành trình của mình.


Xin hãy cho em một khoảng lặng của riêng mình, anh nhé!



Monday, May 6, 2013

Lòng ngổn ngang quá đỗi

Những ngón tay đan chéo trên bàn phím như rất muốn trải những nỗi niềm không nơi trú ẩn trong em, tự nhủ rằng phải gắng lên làm được điều mình mong muốn nhưng sao sự cản trở không bằng cách này thì bằng cách khác đến từ mọi phía.
Em hoang mang khi không có người dẫn đường nữa .. Định lặng lẽ ngủ yên với hoang hoải lòng mình, nhưng im lặng có nghĩa là chôn vùi mọi cảm xúc.. điều đó thật tệ khi con tim mình trở nên thô lỗ, cục cằn tội nghiệp... muốn trải lòng cho Gió cuốn đi.....

Giá như em có được sự yêu thương như trước, giá như người thông hiểu nỗi niềm của em cho em chút bình yên để được mãi yêu thương và kính trọng yêu thương của mình, giá như người có thể lấp đầy cho em những ước mơ, giá như con đường dẫn đến thành công dễ dàng như định sẵn...
Nhưng ... may mắn không phải ai cũng được chọn, nên em cứ đi cho dù dưới chân em chỉ là gai nhọn thôi anh... 

Người ơi, có hiểu?