tag:blogger.com,1999:blog-35230435940821862582024-03-14T13:31:21.469+07:00Ngày xưa ơi (Chi Hoa Mua)CHỊ HOA MUAhttp://www.blogger.com/profile/07979571872049033372noreply@blogger.comBlogger4125tag:blogger.com,1999:blog-3523043594082186258.post-3712060327948136622019-10-25T09:12:00.001+07:002019-10-25T09:12:34.623+07:00Hoang hoảiMình ghét mùa đông, ghét cái lạnh luồn lách vào cơ thể, đâm chích vào da thịt tớ, làm da thịt tớ tê tái, mặt mũi tớ xám ngoét, chân tay tớ run rẩy, tớ không còn năng lượng để bước ra ngoài nữaCHỊ HOA MUAhttp://www.blogger.com/profile/07979571872049033372noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3523043594082186258.post-16493501251341608172019-10-25T08:09:00.001+07:002019-10-25T08:09:37.946+07:00Thu mênh mangSáng, thu mát dịu, làn gió non mơn man nhè nhẹ mang một cảm giác thật yên bình và trong lành, thu tháng 10 lấp tràn mọi cái oi nồng tháng cũ, phải là người miền Bắc đích thực đã từng đi xa trong cái ngày này mới nhận thấy sáng Thu nơi mình trong trẻo và dịu ngọt biết bao nhiêu.Càng yêu hơn cái hao gầy của mùa thu sắp cạn, tự nhiên muốn thả hết mọi muộn phiền theo gió, dốc cạn lòng yêu hết mùa thuCHỊ HOA MUAhttp://www.blogger.com/profile/07979571872049033372noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3523043594082186258.post-17490078948274537922013-11-05T02:14:00.001+07:002019-10-24T22:19:43.979+07:00“Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên”
Em chưa bao giờ tự
hắt hủi mình sao mà khờ dại tới vậy, những gì đã qua em vẫn khư khư ôm giữ và
chỉ cần một chút tác động mọi thứ lại trở về với vết thời gian, một giọt
nhạc thánh thót em lại nhớ “Cry on my shoulder”,“Take me to your heart” hay “Enternal
flame”, một cơn gió se lạnh, một vô tình trở về trong đêm ngoài phố em lại thấy
bóng “quê mùa” của bánh xe quay đều lịch sự và nhẹ nhàng CHỊ HOA MUAhttp://www.blogger.com/profile/07979571872049033372noreply@blogger.com19tag:blogger.com,1999:blog-3523043594082186258.post-72540831348679972112013-05-06T22:17:00.003+07:002019-10-24T22:14:01.486+07:00Lòng ngổn ngang quá đỗiNhững ngón tay đan chéo trên bàn phím như rất muốn trải những nỗi niềm không nơi trú ẩn trong em, tự nhủ rằng phải gắng lên làm được điều mình mong muốn nhưng sao sự cản trở không bằng cách này thì bằng cách khác đến từ mọi phía.
Em hoang mang khi không có người dẫn đường nữa .. Định lặng lẽ ngủ yên với hoang hoải lòng mình, nhưng im lặng có nghĩa là chôn vùi mọi cảm xúc.. điều đó thật tệ khi conCHỊ HOA MUAhttp://www.blogger.com/profile/07979571872049033372noreply@blogger.com29